watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: bí mật khải huyền thư
Chương 44

Sơ Vũ không lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu. Lý Gia chờ đợi một lát, nhún vai nhắc nhở: "Cô Đặng, tôi phải nói cho cô biết. Cảnh sát chúng tôi thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, nhưng với điều kiện cô thành thực hợp tác với chúng tôi. Còn không...", Lý Gia ngừng trong giây lát: "Chắc cô cũng biết rõ, cô đã lún sâu như thế nào".

Sơ Vũ vẫn không đáp lời anh ta. Hai người trầm mặc một lúc, Lý Gia đứng dậy: "Xem ra cô cần suy nghĩ thêm. Để tránh lãng phí thời gian của hai bên, lúc nào cô nghĩ thông suốt, tôi sẽ lại tới đây nói chuyện với cô".

Lý Gia vừa ra khỏi phòng bệnh, người cảnh sát trực ban lập tức đi vào. Sơ Vũ không nhìn anh ta, lặng lẽ nằm xuống phóng mắt lên trần nhà.

Nơi này rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giọt nước chảy xuống trong ống truyền. Đi theo Lục Tử Mặc một thời gian dài, Sơ Vũ cũng có thể đại khái đoán biết một số chuyện. Đối với phía cảnh sát, việc cô ra đầu thú có ý nghĩa rất lớn. Thậm chí sau này nếu đám trùm ma túy bị bắt, cô sẽ trở thành nhân chứng quan trọng trước tòa.

Vì vậy, cảnh sát nhất định sẽ giữ cô ở một nơi bí mật, canh giữ suốt ngày đêm.

Cô đã hôn mê bao lâu rồi?

Sơ Vũ hồi tưởng lại buổi tối cuối cùng ở bên Lục Tử Mặc. Cô mạo hiểm cả tính mạng đi lấy tài liệu giao dịch của Naka. Người sỹ quan cảnh sát vừa nãy nói với Sơ Vũ, trong email cô gửi có cả tài liệu này. Như vậy, Lục Tử Mặc đã gửi email ngay trong buổi tối hôm đó.

Tim Sơ Vũ thắt lại. Nói một cách khác, Lục Tử Mặc đã sớm có kế hoạch này.

Anh lại một lần nữa đẩy cô đi dưới danh nghĩa bảo vệ cô.

Tại sao anh không hiểu, dù bị nguy hiểm đến tín mạng cô cũng muốn ở bên cạnh anh, cùng anh chia sẻ và trải qua mọi chuyện.

Đến khi trời tối, cảnh sát gác phòng đổi sang ca khác. Sơ Vũ vẫn nằm im không động đậy. Y tá mang cơm đến, cô cũng không ngồi dậy, để mặc khay thức ăn nguội lạnh. Bụng Sơ Vũ không thấy đói và cô cũng chẳng muốn ăn bất cứ thứ gì.

Đúng tám giờ tối, hai người y tá đến phòng tiêm cho Sơ Vũ. Nữ y tá lịch sự mời người cảnh sát trực ban ra ngoài. Khi cửa đóng lại, cô y tá lập tức tháo khẩu trang, bước đến bên giường vỗ vào người Sơ Vũ: "Sơ Vũ".

Giọng nói này rất quen thuộc, hình như cô đã nghe ở đâu đó.

Sơ Vũ mở mắt. Đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc. Sơ Vũ lập tức ngồi dậy. Cô nhớ người này, chính là nữ bác sỹ từng cứu cô sau khi cô bị trúng đạn và được Lục Tử Mặc đưa đến hòn đảo nhỏ ở Thái Lan. Tên cô ấy là Khả Nhân.

"Chúng ta phải nhanh lên mới được".

Khả Nhân giật ống truyền nước trên tay Sơ Vũ, giữ tay vào chỗ vừa rút kim để cầm máu cho cô. Sau đó, Khả Nhân quay sang người đàn ông mặc bộ đồ y tá đeo khẩu trang tay cầm khay dụng cụ y tế đứng sau: "Anh còn đứng đó làm gì, muốn "ăn đậu phụ" của chúng tôi chắc. Mau quay ra đằng sau đi." (Ăn đậu phụ: nhìn phụ nữ thay đồ)

Sơ Vũ hơi sững người, nhìn chăm chăm vào anh ta. Mặc dù chỉ thấy đôi mắt nhưng cô vẫn nhận ra anh ta là ai.

Sơ Vũ không thể hiểu nổi. Anh đã giao cô cho cảnh sát, tại sao bây giờ lại xuất hiện cứu cô?

Lục Tử Mặc quay người về phía sau. Khả Nhân nhanh chóng cởi bộ quần áo y tá đưa cho Sơ Vũ. Lúc này, Sơ Vũ mới chú ý Khả Nhân để kiểu tóc giống hệt cô.

Sơ Vũ và Khả Nhân hoán đổi vị trí, Khả Nhân giúp Sơ Vũ đeo khẩu trang. Cô bước đến bên Lục Tử Mặc nói khẽ: "Hai người nhớ cẩn thận đấy. Nếu tôi đi đời, làm ma cũng không tha cho anh đâu".

Lục Tử Mặc không lên tiếng, anh rút khẩu súng đưa vào tay Khả Nhân. Khả Nhân nhét vào người rồi nằm xuống giường. Lục Tử Mặc nhìn Khả Nhân gật đầu, sau đó anh ngoắc tay ra hiệu Sơ Vũ đi ra khỏi phòng.

Tim Sơ Vũ đập thình thịch. Cô không hiểu đang xảy ra chuyện gì nhưng cũng ý thức được bây giờ không phải là lúc truy vấn Lục Tử Mặc. Cô cùng Lục Tử Mặc ra khỏi phòng bệnh, người cảnh sát trực ban ở bên ngoài ngó đầu nhìn người đang nằm trên giường rồi quay sang Sơ Vũ: "Tiêm xong rồi à?".

Sơ Vũ gật đầu. Người cảnh sát không phát hiện điều gì bất thường, đi vào bên trong đóng cửa lại.

Lục Tử Mặc đi trước, Sơ Vũ lặng lẽ theo sau. Hai người đi ra ngoài hành lang. Hóa ra đây là bệnh viện trung tâm Chiang Rai. Họ đang ở tầng trên cùng, nơi dành cho bệnh nhân nằm viện.

Phòng của Sơ Vũ ở góc trong cùng của tầng lầu. Ngoài người cảnh sát trực ban trong phòng, trên hành lang còn có hai ba người mặc thường phục. Họ không hề chú ý đến Lục Tử Mặc và Sơ Vũ. Hai người thuận lợi đi thẳng tới phòng đổi thuốc của y tá.

Vào phòng đặt khay dụng cụ trên tay xuống bàn, Lục Tử Mặc liền quay người về phía Sơ Vũ. Anh tháo khẩu trang, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

"Anh đã đi rồi, tại sao còn quay lại?"

Sơ Vũ ngẩng đầu đối mắt với anh. Cặp chân mày của Lục Tử Mặc dần giãn ra. Anh thở dài, giơ tay vuốt má cô và cất giọng dịu dàng: "Em biết không Sơ Vũ? Đến bây giờ anh mới biết, anh không thể rời xa em. Anh đã làm đủ mọi cách, dù tự mình bỏ đi hay để em ra đi cũng vậy, lúc nào cũng có một sức mạnh vô hình kéo anh về bên em. Bây giờ anh đã chấp nhận số mệnh".

Lục Tử Mặc ngừng một lát: "Thời gian tương đối cấp bách, em hãy nghe kỹ những lời anh dặn. Khả Nhân làm y tá ở đây một thời gian rồi. Tên cô ấy là San. Cô ấy giờ nằm trong phòng bệnh thay em. Vì vậy, em phải thay cô ấy đi làm công việc của bệnh viện để tránh bị người khác nghi ngờ. Anh nghĩ, với năng lực của em, công việc y tá chắc nằm trong tầm tay em".

Sơ Vũ gật đầu, không có bất cứ thắc mắc nào. Lục Tử Mặc bước đến cửa ra vào, mở cửa và nhìn ra bên ngoài đầy cảnh giác. Lúc này, tầng nằm viện không có nhiều người qua lại. Thỉnh thoảng mới thấy y tá đi kiểm tra phòng bệnh.

Lục Tử Mặc đưa một quyển sổ ghi chép cho Sơ Vũ: "Đây là ghi chép về bệnh nhân Khả Nhân phụ trách trong ngày hôm nay. Trên đó có ghi rõ nội dung công việc. Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng đừng hoảng hốt, cứ theo mọi người đi ra ngoài là được".

Sơ Vũ túm vạt áo Lục Tử Mặc: "Các anh định làm gì?"

"Anh sẽ nói ngắn gọn thôi", Lục Tử Mặc hít một hơi: "Anh định sắp xếp để em làm nhân chứng của cảnh sát, yêu cầu họ khởi động trình tự bảo vệ nhân chứng để bảo đảm sự an toàn của em. Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp Văn Lai. Hắn có ảnh hưởng khá lớn trong giới cảnh sát. Cảnh sát có người là tay trong của hắn. Do đó, tin em đứng ra làm nhân chứng đã đến tai Văn Lai. Vì em đã biết quá nhiều chuyện của Naka và Văn Lai nên bọn chúng định thủ tiêu em vào đêm nay".

Vì vậy Lục Tử Mặc mới để Khả Nhân thay thế vị trí của cô. Khả Nhân sẽ thay cô đối mặt với mối nguy hiểm chết người?

Bên ngoài có tiếng bước chân đi đến. Lục Tử Mặc nhanh chóng đeo khẩu trang, cúi xuống giả bộ tìm đồ. Cửa phòng thuốc bật mở, một người y tá đầu rất to bước vào: "San, hóa ra cô ở đây. Bệnh nhân giường số mười tám cần cô".

"Tôi sẽ đi ngay".

Sơ Vũ nói khẽ, người y tá gật đầu đứng tránh sang một bên. Sơ Vũ xem quyển sổ ghi chép của Khả Nhân, tìm đúng thuốc của bệnh nhân giường mười tám. Sau đó, cô liếc qua Lục Tử Mặc và nhanh chóng rời phòng thuốc.

Ban đêm chỉ có hai người y tá trực ban. Sơ Vũ sau khi đổi thuốc cho bệnh nhân quay về đứng ở bàn trực của y tá. Chỗ Sơ Vũ đứng đối diện với phòng bệnh của cô. Cô quan sát một lúc, thấy tất cả vẫn bình thường. Hai người cảnh sát mặc thường phục tựa vào tường ngồi ngủ gật.

Lục Tử Mặc từ phòng thuốc đi ra, lặng lẽ đến bên Sơ Vũ. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Anh không nhìn cô mà chăm chú theo dõi động tĩnh ở phía trước.

Sơ Vũ cúi đầu, giả bộ kiểm tra sổ ghi chép bệnh nhân. Cô hạ thấp giọng hỏi Lục Tử Mặc: "Khả Nhân liệu có an toàn không?"

"Ít ra cũng an toàn hơn em khi ở trong đó".

Lục Tử Mặc thì thầm bên tai cô: "Cô ấy từng được huấn luyện, chắc có thể đối phó với tình huống này".

Nói thì nói vậy, nhưng Lục Tử Mặc vẫn căng mắt nhìn về phía trước. Sơ Vũ không động đậy, suy đi nghĩ lại mãi, cuối cùng cô mới lấy hết dũng khí mở miệng: "Nếu không phải vì Naka cho người đến giết em, anh sẽ không bao giờ quay lại tìm em nữa?"

Lục Tử Mặc sững người, không lên tiếng trả lời câu hỏi của cô.

Đúng lúc này, có vài người đàn ông từ thang máy bên trái đi ra. Sơ Vũ quay đầu nhìn, cô đột nhiên trở nên căng thẳng.

Ba người đàn ông rất cao to tiến về chỗ Sơ Vũ.

Lục Tử Mặc ngẩng đầu, ba người đã đến bàn y tá trực. Một người đàn ông mỉm cười với Sơ Vũ, hai người phía sau đứng tản ra hai bên trái và phải, chặn Sơ Vũ và Lục Tử Mặc ở giữa.

"Cô y tá, tôi cần sự giúp đỡ của cô".

Người đàn ông cười để lộ hàm răng trắng. Trên bàn, một họng súng đen ngòm chĩa vào người Sơ Vũ.

Việc gì đến sẽ đến, muốn tránh cũng không được. Sơ Vũ nói một cách bĩnh tĩnh: "Các anh muốn tôi làm gì?"

"Dẫn đường".

Người đàn ông lắc lắc khẩu súng, ám chỉ Sơ Vũ đi ra ngoài. Sau đó, hắn nói với hai tên bên cạnh: "Nhốt thằng kia vào trong phòng".

Lục Tử Mặc không phản kháng, lặng lẽ đi vào phòng chứa đồ ở phía sau. Sơ Vũ cầm quyển sổ ghi chép đi ra ngoài. Tên sát thủ mỉm cười với cô: " Đừng sợ. Chỉ cần cô làm theo lời chúng tôi, tôi sẽ không hại cô".

Sơ Vũ và tên sát thủ một trước một sau tiến về phía trước. Hai người cảnh sát mặc thường phục vẫn ngủ say trên ghế không hề hay biết đang xảy ra chuyện gì. Hai tên phía sau nhốt Lục Tử Mặc vào phòng chứa đồ rồi lập tức chạy theo. Con dao sắc nhọn trong tay chúng lướt qua cổ họng hai người cảnh sát, họ tắt hơi thở ngay trong giấc mộng.

Tên sát thủ ép Sơ Vũ đến trước cửa phòng bệnh: "Gõ cửa!"

Sự tàn nhẫn của mấy tên sát thủ này vượt quá sức tưởng tượng của Sơ Vũ. Sơ Vũ quay đầu nhìn hai người cảnh sát mặt thường phục vừa đổ gục xuống đất, máu đỏ chảy lênh láng trên nền nhà. Tên sát thủ thúc súng vào lưng Sơ Vũ ra lệnh: "Gõ cửa!".

Sơ Vũ liếc về phía phòng chứa đồ, Lục Tử Mặc vẫn không hề có động tĩnh. Cô nuốt nước bọt, giơ tay gõ cửa.

"Ai hả?"

Bên trong vọng ra giọng nói người cảnh sát trực ban. Tên sát thủ lại thúc súng uy hiếp Sơ Vũ. Cô buộc phải lên tiếng: "San đây, tôi đổi thuốc cho bệnh nhân".

Tim Sơ Vũ đập liên hồi. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chỉ là nói ra câu đó. Sơ Vũ hy vọng có thể đánh động cho Khả Nhân ở trong phòng.

Bên trong có tiếng bước chân loẹt xoẹt đi tới. Cửa phòng bệnh mở ra.

Tên sát thủ đứng sau Sơ Vũ lập tức giương súng nhằm đúng người cảnh sát đang đứng ở cửa bắn hai phát. Ống giảm thanh khiến tiếng súng nổ chỉ bụp bụp như tiếng mở chai champagne. Cùng lúc đó, hai tên sát thủ phía sau đẩy mạnh Sơ Vũ ngã sang một bên, xông thẳng vào phòng.

Một điều bọn chúng không ngờ tới giường bệnh không một bóng người. Khi tên sát thủ chưa kịp định thần, một tiếng nổ nhẹ vang lên, viên đạn bay trúng đầu hắn, khiến hắn đổ mình xuống đất ngay lập tức.

Khả Nhân vừa nổ súng giết chết tên sát thủ phía trước, vừa đạp chân rất mạnh vào tên theo sau. Đồng thời, cô giơ súng nhằm thẳng vào tim hắn bóp cò. Khả Nhân giải quyết hai tên sát thủ trong nháy mắt, nhưng lại tạo cơ hội cho tên thứ ba. Tên này phản ứng nhanh lăn một vòng dưới đất, kéo Sơ Vũ che chắn cho hắn rồi chĩa súng vào đầu cô.

Hành động đó không đủ giúp hắn thoát khỏi tai họa. Hắn chỉ cảm thấy một cơn đau ở bụng khiến hắn mềm nhũn người. Hắn cúi xuống, người phụ nữ đang bị hắn uy hiếp đã chọc con dao phẫu thuật vào bụng hắn. Tên sát thủ dường như không thể tin nổi khi nhìn vào bụng mình. Tuy nhiên, hắn ngã xuống đất rất nhanh.

Sơ Vũ ngồi bệt xuống đất thở dốc. Khả Nhân liếc cô bằng ánh mắt tán thưởng, đi đến kéo cô đứng dậy: "Chúng ta..."

Sơ Vũ trợn tròn mắt. Đằng sau Khả Nhân xuất hiện tên sát thủ thứ tư. Tuy nhiên, hắn chưa dịp giơ súng đã bị Lục Tử Mặc xông đến như tia chớp, giơ cánh tay như như sắt thép bẻ gãy cổ hắn.

"Chúng ta đi thôi".

Lục Tử Mặc thả xác tên sát thủ xuống đất, bước đến nắm lấy tay Sơ Vũ. Khả Nhân nhận bộ đồ y tá từ Lục Tử Mặc khoác lên người: "Hai người mau đi xuống theo lối thoát an toàn. Bây giờ tôi còn phải đi báo động nữa".

Lục Tử Mặc không nói câu gì, kéo Sơ Vũ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Hai người thuận lợi xuống đến tầng một và đi ra xe. Lúc này, Sơ Vũ mới phát hiện tay cô dính đầy máu.

Lục Tử Mặc phóng xe như bay. Một điều bất ngờ là anh không đưa cô đi xa mà tới một ngôi nhà nhỏ hai tầng khá yên tĩnh nằm ở trung tâm thành phố.

"Đây là nơi ở của Khả Nhân".

Lục Tử Mặc lặng lẽ giải thích với Sơ Vũ.

Sơ Vũ theo Lục Tử Mặc lên tầng. Vừa vào phòng, anh lập tức kéo cô đi vào nhà tắm. Lục Tử Mặc vặn vòi nước rửa tay cho cô. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc qua chiếc gương treo tường trước mặt. Anh đang tập trung kỳ cọ tay cô. Như cảm nhận được ánh mắt của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc ngẩng đầu. Hai người nhìn nhau qua gương hồi lâu.

"Em không thể quay về", Sơ Vũ cất giọng nhẹ nhàng: "Anh có hiểu không?".


Chương 45

Lục Tử Mặc không đáp lời Sơ Vũ, anh giơ tay ôm chặt cô từ phía sau, tì cằm lên vai Sơ Vũ. Anh phả hơi thở nóng hổi bên tai Sơ Vũ, đan tay vào mười ngón tay cô.

Không biết bao lâu sau, Sơ Vũ quay người lại đối diện anh. Cô mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc: "Anh liên hệ với Khả Nhân từ lúc nào?"

Lục Tử Mặc hơi sững người, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sau đó, anh mới quay về phía cô: "Anh vẫn luôn liên lạc với cô ấy. Lúc chúng ta rời khỏi Ayutthaya, anh đã thông báo cho Khả Nhân để cô ấy đến Ayutthaya tìm ra Ba Dữ. Thời gian qua, Ba Dữ điều trị vết thương dưới sự chăm sóc của Khả Nhân. Còn ở Chiang Rai, sau khi em đi anh mới gặp cô ấy".

Hóa ra có nhiều chuyện Lục Tử Mặc không nói cho cô biết. Sơ Vũ có linh cảm anh bắt đầu trải lòng với cô.

Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc. Anh cúi đầu im lặng một lúc rồi cất giọng trầm trầm: "Anh từng nói với em, trước đây anh thuộc đội Hải cẩu. Trong một lần làm nhiệm vụ ám sát, anh đỡ thay Ba Dữ một viên đạn. Vì chuyện này, anh và cậu ấy trở thành huynh đệ sống chết có nhau".

"Vâng"

Sơ Vũ không ngắt lời anh. Lục Tử Mặc mỉm cười: "Vụ đó không chỉ có vậy".

"Lần anh đỡ hộ Ba Dữ một viên đạn suýt bị mất mạng ấy, người bọn anh nhận nhiệm vụ ám sát tên là Sa Thác Kim, chính là Kim Gia, ông trùm ma túy Thái Lan mà chúng ta thường nhắc tới".

"Lúc đó anh không chỉ cứu Ba Dữ, mà trong lúc nhầm lẫn lộn xộn, anh đã cứu cả Kim Gia. Kim Gia biết ơn anh đã cứu mạng ông ấy. Ông ấy tìm bác sỹ giỏi nhất chữa trị cho anh, anh mới thoát chết".

"Tuy anh là quân nhân, nhưng Kim Gia rất quan tâm đến anh. Sau khi anh xuất viện không bao lâu, bên trên có người tìm anh, hỏi anh có muốn nhận một nhiệm vụ đặc biệt...".

Tim Sơ Vũ đập thình thịch. Cô nắm chặt vai Lục Tử Mặc: "Ý anh là...anh là..."

Cô lắp bắp mãi không thành câu. Sơ Vũ mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc. Đột nhiên rất nhiều chuyện trước đó cô còn mơ hồ bỗng chốc trở nên rõ ràng rành mạch.

Lục Tử Mặc không né tránh ánh mắt Sơ Vũ. Anh nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Anh là nội gián".

"Anh sống bên cạnh Kim Gia suốt mười hai năm", Lục Tử Mặc mỉm cười: "Nhiều lúc anh không biết đâu mới là con người thật của mình. Anh không dám quan hệ hay nảy sinh tình cảm với những người xung quanh. Sơ Vũ, có lẽ em không thể tưởng tượng nổi, những người hôm nay còn mỉm cười khoác vai em, thậm chí bảo vệ em, ngày mai em buộc phải giết họ, bởi vì em và họ không cùng chung một con đường".

Sơ Vũ lặng lẽ nhìn Lục Tử Mặc. Cô nhớ lại lời người khác đánh giá về anh: máu lạnh vô tình, lúc nào cũng một thân một mình, không có tình cảm với bất cứ ai. Lục Tử Mặc giơ tay vuốt tóc Sơ Vũ: "Anh thường có cảm giác mình đã bị cuộc sống tăm tối bào mòn. Mười mấy năm rồi, anh thật sự không nhìn ra, đâu mới là điểm cuối còn đường hầm?"

"Lúc anh gặp em, khí chất trong lành tỏa ra từ em khiến anh bất giác nhớ lại những ngày tháng sạch sẽ và tươi đẹp đã qua. Anh nhận thức rõ không nên lại gần em, phải đẩy em ra xa nhưng cuối cùng anh vẫn không thể buông tay". Lục Tử Mặc cúi xuống hôn lên trán Sơ Vũ: "Anh xin lỗi...Anh không dám nói sự thật cho em biết. Em càng biết ít bao nhiêu, em sẽ càng an toàn bấy nhiêu. Em nói...", Lục Tử Mặc cười gượng: "Em không thể quay đầu. Em có biết không, người không thể quay đầu không chỉ có em. Chúng ta đều không thể nào trở về được nữa".

Đây mới là con người thật của anh, bỏ hết lớp mặt nạ bảo vệ, thần sắc anh lộ rõ vẻ mỏi mệt. Lục Tử Mặc nhẹ nhàng cầm tay Sơ Vũ đưa lên môi hôn: "Anh đã cuốn em vào cuộc sống hỗn loạn này. Vì anh, bàn tay em mới nhuốm máu của bao người. Anh chỉ hy vọng, nếu việc sát sinh này bị báo ứng, thì xin ông trời hãy báo ứng hết vào người anh".

Sơ Vũ không thể kìm chế từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đây mới chính là người đàn ông cô yêu.

Họ gặp nhau lần đầu tiên ở siêu thị. Anh đã ra tay cứu cô, người anh không hề quen biết.

Lúc đó, cô chỉ là người qua đường đối với anh, anh cũng chỉ là người xa lạ với cô.

Sau đó cô bị bắt đi. Anh mở miệng xin cô, rồi cố tình thả cô về.

Bánh xe định mệnh cứ thế chuyển động. Cô tình cờ cứu anh trong lúc anh bị thương. Sau đó, cô từng bước bị cuốn chặt vào anh, không bao giờ chia lìa.

"Đi theo anh, em có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Đi theo anh, em có khả năng không nhìn thấy ngày mai. Anh không thể cho em bất cứ lời hứa hẹn nào. Điều duy nhất anh có thể làm là toàn tâm toàn ý yêu em và cố gắng hết sức bảo vệ em".

Lục Tử Mặc giơ tay nhấc cằm cô. Ngón tay anh run nhẹ: "Người như anh, em còn muốn không?"

Sơ Vũ nhìn sâu vào đáy mắt Lục Tử Mặc, rồi cô nhắm mắt hôn lên môi anh.

Lục Tử Mặc hơi rùng mình, thở một hơi đầy thỏa mãn. Anh ôm chặt cô, tiếp tục hôn cô dịu dàng. Nụ hôn của anh đột nhiên trở nên gấp gáp. Anh tách đôi môi cô và tiến sâu bằng đầu lưỡi linh hoạt của mình. Lục Tử Mặc bế Sơ Vũ ngồi bên bồn rửa mặt. Bàn tay nóng hổi của anh lần vào trong áo cô.

Sơ Vũ thở hắt ra, hai chân cô tự giác quặp chặt vào người anh, cảm nhận thấy bộ phận nguy hiểm của anh đang thức tỉnh.

"Xin lỗi! Tôi không biết hai người đang bận".

Tiếng chìa khóa rơi cạch trên nền đất làm kinh động hai người đang ở trong nhà vệ sinh. Khả Nhân đỏ mặt cười cười với họ: "Hai người thân mật mà không thèm đóng cửa. Không sợ ảnh hưởng đến mỹ quan công cộng hay sao?"

Sơ Vũ xấu hổ đến nỗi mặt đỏ rực. Lục Tử Mặc **** thề một tiếng, buông người Sơ Vũ, bình thản chỉnh lại áo cô.

"Xem ra, anh đã nói thật cho cô ấy biết rồi".

Khả Nhân bước đến sofa ngồi xuống. Cô nói với vẻ tán đồng: "Tôi đã bảo anh nên cho cô ấy biết sự thật từ lâu. Dấu diếm không tốt cho cả hai. Đã yêu nhau đến mức chết đi sống lại như vậy thì việc gì không dũng cảm đối mặt? Hơn nữa, cô ấy không phải là người phụ nữ yếu đuối cần anh bảo vệ cẩn thận".

"Cô im miệng đi".

Lục Tử Mặc có vẻ mất kiên nhẫn. Khả Nhân cười cười, đứng dậy kéo tay Sơ Vũ: "Tôi là cộng sự của Lục Tử Mặc, là bác sỹ quân y. Tên thật của tôi là Khả Nhân. Lúc làm nhiệm vụ tôi có tên San".

Lục Tử Mặc đi đến ghế sofa ngồi xuống. Khả Nhân vỗ vai Sơ Vũ, rồi ngồi xuống đối diện Lục Tử Mặc: "Tiếp theo anh định làm gì? Vụ anh để Sơ Vũ làm nhân chứng, bên ta đã điều tra ra tên nội gián tiếp xúc và tiết lộ tin tức cho Naka biết. Có điều, tướng quân nhắc nhở chúng ta không thể lơ là cảnh giác. Nội bộ cảnh sát có thể vẫn chưa thanh lý sạch hẳn".

"Vẫn hành động theo kế hoạch".

Lục Tử Mặc vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu Sơ Vũ ngồi xuống. Anh mở máy tính xách tay trước mặt: "Tôi đã xác minh được Naka dùng chính tài khoản trong tài liệu này để giao dịch. Theo nội dung cuộc trò chuyện Sơ Vũ nghe trộm, Văn Lai và Naka bây giờ là mối quan hệ cùng tồn tại lợi dụng lẫn nhau. Văn Lai yêu cầu bên Pháp gửi 50% tiền hàng trước. Sau khi hắn rút hết tiền, hai bên mới tiếp tục tiến hành giao dịch".

"Việc chúng ta cần làm bây giờ là khống chế tài khoản của Naka. Khi bên Pháp gửi 50% tiền hàng tới, chúng ta sẽ nuốt trọn khoản tiền. Sau đó, chúng ta lấy danh nghĩa Naka gửi thông báo tiền đã tới tài khoản cho Văn Lai. Một khi Văn Lai phát hiện tài khoản trống không, hắn sẽ cho rằng Naka lừa hắn và báo bên Pháp ngừng cuộc giao dịch".

"Tôi sẽ xuất hiện vào thời điểm thích hợp để gia tăng áp lực tâm lý cho Naka. Rơi vào hoàn cảnh đó, hắn không thể không mạo hiểm di chuyển lô hàng. Đến khi điều tra rõ vị trí của lô hàng, chúng ta sẽ bán tin cho Sophie".

Lục Tử Mặc nói xong giơ tay nhìn đồng hồ: "Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai bên Pháp sẽ chuyển khoản tiền đầu tiên cho Naka. Tình hình Ba Dữ thế nào rồi?"

"Anh ta khỏe như trâu ấy", Khả Nhân cười lớn: "Nhiệm vụ của chúng ta ngày mai là xâm nhập vào tài khoản của Naka, lấy khoản tiền bên Pháp gửi và báo tin giả cho Văn Lai?"

"Ừ. Hôm nay cô hãy nghỉ sớm đi. Ngày mai chúng ta còn nhiều việc cần làm lắm".

"Biết rồi...", Khả Nhân đứng dậy, nở nụ cười gian tà với Lục Tử Mặc và Sơ Vũ: "Hai người cũng đi nghỉ đi". Đến cửa, Khả Nhân quay đầu, nháy mắt với hai người: "Đúng rồi, tôi ngủ say lắm, tiếng động bình thường cũng không đánh thức nổi tôi đâu".

Khả Nhân cười lớn lỉnh đi trước khi bị tách trà ném trúng người. Sơ Vũ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Cô ngẩng mặt, Lục Tử Mặc đang nhìn cô bằng ánh mắt khiến tim cô càng đập mạnh hơn.

"Anh..."

Sơ Vũ chưa nói dứt lời, Lục Tử Mặc đột ngột đứng dậy bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.

"Sơ Vũ..."

Anh thì thầm bên tai Sơ Vũ, khẽ gọi tên cô. Cuối cùng, anh đã hoàn toàn bộc lộ bản thân trước mặt cô, không còn bất cứ sự ngụy trang nào, không còn bất cứ sự lừa dối nào. Anh gấp gáp cởi quần áo Sơ Vũ, hôn lên người cô một cách cuồng bạo. Trong lúc Sơ Vũ chưa kịp thích ứng, anh đã đâm mạnh vào cơ thể cô.

Dục vọng của anh mạnh mẽ đến nỗi Sơ Vũ gần như không thể chịu đựng nổi sự hoang dã đó. Cô nghiến răng cắn mạnh vào vai anh. Cả hai lên tới đỉnh trong sự hoan lạc xen lẫn đau đớn.

Cô yêu người đàn ông này.

Dù anh trắng hay đen cũng chẳng sao. Dù anh có bị cuộc sống bẩn thỉu nhuộm thành màu xám, cô vẫn cứ yêu anh. Bởi vì anh là Lục Tử Mặc.







Ending trên là ending dành cho độc giả thích sự giật gân ^^

Còn dưới đây là kết thúc dành cho độc giả ngôn tình:

Máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Kinh. Sơ Vũ lê lết tấm thân mệt mỏi rời khỏi sân bay. Người hộ tống của cảnh sát Thái Lan và cảnh sát Trung Quốc tiến hành bàn giao thủ tục. Sau đó, Sơ Vũ bị đưa ra khỏi sân bay, bên ngoài đậu sẵn một chiếc xe cảnh sát.

Chiếc xe từ từ hòa vào làn đường cao tốc. Một người cảnh sát ngồi phía trước Sơ Vũ quay về phía cô. Nhưng lúc này, Sơ Vũ mải ngó ra ngoài cửa sổ nên không để ý anh đang chậm rãi bỏ mũ nhìn cô chăm chú.

"Hạt mưa nhỏ, em muốn đi đâu bây giờ? Muốn đi dạo ở Bắc Kinh hay về miền nam ngay?"

Sơ Vũ giật mình quay đầu lại. Ở phía trước, Lục Tử Mặc cười tươi với cô để lộ cả hàm răng trắng: "Chào mừng em trở về nhà, Hạt mưa nhỏ".






Vĩ thanh:



Quét sạch thị trường ma túy tồn tại trong mấy chục năm là một việc làm không mấy hiện thực.

Kim Gia ở Thái Lan bị sụp đổ, Rắn Độc ở Miến Điện cũng tan rã. Nói một cách khác, thị trường ma túy ở khu vực Tam Giác vàng gặp một trận động đất chưa từng có.

Thế nhưng sau trận động đất này, có người thiệt hại, có người được lợi.

Ông trùm Hoa Hỉ ở Lào thừa cơ bành trướng thế lực. Thái Lan và Miến Điện mất người đứng đầu, tạo cơ hội cho một số thế lực ngoi lên.

Cuộc chống ma túy là một quá trình lâu dài và gian khổ. Có người hy sinh cả mạng sống của mình, có người làm nội gián cả chục năm trong tình cảnh sống dở chết dở. Tóm lại để có thể giải quyết triệt để vấn đề đó, vẫn còn một con đường dài phía trước.

Tuy nhiên những chuyện nhắc tới ở trên bây giờ không còn liên quan đến Lục Tử Mặc và Sơ Vũ.

Lục Tử Mặc lấy lại tên thật của anh bằng tiếng Trung. Hiện tại, anh là đội trưởng đội đặc công thành phố Hàng Châu. Còn Sơ Vũ xin việc ở một bệnh viện nhỏ. Hai người lặng lẽ kết hôn, lặng lẽ mua nhà, có một cuộc sống hết sức bình thường.

Hàng ngày họ bận rộn với công việc riêng của mỗi người. Đến cuối tuần, họ cùng nhau đi dạo hoặc ở nhà xem tivi. Cuộc sống bình lặng đến mức không thể bình lặng hơn.

Không ai có thể ngờ, người đàn ông điển trai trầm tính họ Lục từng là Tam ca lẫy lừng trong giới xã hội đen ở Thái Lan. Cũng không ai có thể ngờ, cô bác sỹ họ Đặng nhìn bề ngoài có vẻ rất dịu dàng từng ra tay lấy mạng biết bao người vì người đàn ông cô yêu, thậm chí cả Nhị ca tổ chức ma túy ở Tam giác vàng cũng chết dưới mũi súng của cô.

Họ đã bỏ lại tất cả ở đằng sau lưng, bắt đầu cuộc sống mới. Bây giờ, họ hưởng cuộc sống bình yên và hạnh phúc giống như bao cặp vợ chồng khác.




HẾT

Tải về: ứng dụng xem ảnh gái xinh
[ ↑ ] Lên đầu trang